Truyện ngắn: “Hơi Ấm Trong Ngôi Nhà Nhỏ”

AudioBook

Ông Khải – 75 tuổi – sống trong căn biệt thự 200m² ở ngoại ô thành phố. Một đời làm việc chăm chỉ, giờ đây ông có lương hưu cao, nhà cửa khang trang. Nhưng cái ông thiếu lại là điều đơn giản nhất: tiếng người thân.

Mỗi sáng, ông dạo quanh vườn, nhìn từng khóm hoa, uống chén trà. Ngày dài trôi chậm chạp. Hai đứa con ông định cư ở nước ngoài, chỉ gọi về vài lần mỗi tháng, lúc nào cũng vội: “Ba ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé, con bận lắm, con cúp máy đây.”

Một chiều, ông gặp lại ông Bình – bạn học cũ. Ông Bình sống trong căn nhà chỉ rộng 30m², chật chội nhưng đầy tiếng cười con cháu. Thấy bạn bước vào, ông Bình hồ hởi kéo ghế:

– Lâu quá mới gặp! Nhà anh to, lương hưu cao, chắc sung sướng lắm nhỉ?

Ông Khải cười, giọng chùng xuống:

– Sướng đâu chẳng thấy… Chỉ ước được như anh, có con cháu ríu rít quanh mình.

Tối hôm đó, trong căn biệt thự rộng thênh thang, ông Khải ngồi nhìn vào khoảng trống lạnh lẽo. Tiếng nói cười bên nhà bạn vẫn vang vẳng đâu đây. Ông thở dài, nhận ra: sự giàu có chỉ mua được mái nhà, chứ không mua nổi hơi ấm của gia đình.

Một lần, ông lên cơn tăng huyết áp, phải nhập viện. Trong căn phòng trắng toát, lạnh lẽo của bệnh viện, ông chỉ có người giúp việc túc trực. Ông Khải bất giác bật khóc, ông cảm giác cô đơn quá, ông thèm được nghe tiếng gọi “Ba ơi” từ chính những đứa con của mình.

Người giúp việc gọi cho các con ông. Chỉ vài ngày sau, hai đứa con vội vã bay về. Căn biệt thự vắng lặng bấy lâu nay bỗng sáng đèn khắp nơi, rộn ràng tiếng người. Con gái ông tự tay nấu bữa cơm quê giản dị; con trai đưa bố đi dạo quanh vườn, hỏi han chuyện xưa. Tối đến, cả nhà quây quần xem lại album cũ. Ông Khải vừa cười vừa rơm rớm nước mắt:

– Lâu lắm rồi ba mới thấy nhà mình có hơi ấm thế này.

Những ngày con ở lại không dài, nhưng đã thắp lên trong ông niềm vui sống. Trước khi trở lại nước ngoài, các con hứa sẽ thường xuyên thu xếp về thăm, ít nhất mỗi năm một lần. Chúng cũng nhờ hàng xóm, bạn bè thân thiết của ông để ý, trò chuyện cùng ông.Chiều hôm ấy, khi tiễn con ra sân bay, ông Khải không còn cảm giác hụt hẫng như trước. 

Ông mỉm cười, đứng trước hiên nhà, nghe tiếng trẻ con hàng xóm nô đùa bên ngõ, lòng dâng lên sự bình yên khó tả.

Ông thầm nghĩ:

“Căn nhà rộng có thể vắng người, nhưng trái tim sẽ không bao giờ trống trải… nếu ta biết mở cửa, để tình thân trở về.”

N.T.H

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn