44 câu nói của thầy Thích Minh Tuệ đáng để chúng ta suy ngẫm



  1. Giữa Tháng Bảy 2015, con đi làm vô tình nghe được Phật pháp. Con phát nguyện ăn chay ngày một bữa, tìm đọc kinh sách Phật và giữ giới trong sáu tháng.
  2. Con thấy mục đích Phật dạy rất cao cả, nên con muốn đi tu và quyết định xuất gia.
  3. Cha mẹ con lúc đầu không cho. Sau đó, thì cũng chấp thuận. Con được cha mẹ chia phần tài sản như các anh em trong nhà, nhưng con từ chối, con chỉ xin cha mẹ ký giấy cho con xuất gia thôi.
  4. Lúc đầu tu học thì con không hiểu được gì nhiều. Con như người học lớp Một, rồi học lớp Hai, từ từ học lên nữa, người ta cũng chỉ cho con, con mới hiểu nhiều hơn.
  5. Con học tu ở chùa một thời gian, có pháp danh là Thích Minh Tuệ. Sau đó, con thấy không hợp, nên con rời bỏ chùa, lên núi ẩn cư một mình trong hốc đá, hàng ngày đi khất thực. Dù Phật không có nói, nhưng con chọn ngủ ngồi ba năm rồi, không có nằm. Con ngủ ngồi là con muốn bỏ cái ngủ đi. Khi nào mệt quá thì ngồi dựa vào gốc cây hay bờ tường cũng được.
  6. Sau thời gian ở một chỗ con thấy mình không có cơ hội xúc chạm để thử thách tham-sân-si, nên con quyết định bộ hành từ Nam ra Bắc, rồi ngược lại. Con không dám nói trước cho đến lúc nào thì con dừng.
  7. Con muốn giữ lại pháp danh cũ, nên con nói tên con là Thích Minh Tuệ, thay vì nói tục danh con (là Lê Anh Tú). Bình thường như con khi chưa phát tâm tu hành chánh đẳng , chánh giác thì không sao, nhưng khi phát tâm tu hành rồi thì đầy đủ các thứ đánh đập, chửi bới bệnh đau nó đến để thử thách lòng mình có vượt qua được không, có chiến thắng với bốn nỗi khổ: sinh, già, bệnh, chết không. Ví dụ bệnh đau là cái đầu tiên vẫn đến để xem mình có sợ nó không.
  8. Trước khi đi tu, con cũng có việc làm như bao người, nhưng con không hạnh phúc, bởi con tư duy thấy rằng cho dù ai có việc làm, có công chức, cuộc sống ổn định nhưng rồi cũng bệnh, cũng già và chết như nhau. Con sẽ giống họ.
  9. Con muốn học những điều Phật dạy cao siêu, vi diệu, tối ưu , thiền định, trí tuệ , thoát được khổ đau, và an lạc hạnh phúc.
  10. Phật bày như thế nào, con làm theo thế ấy, để có an lạc hạnh phúc, chứ không phải tự mình mà biết. Con chưa vào định được. Con còn đang học.
  11. Con đi tu là để cầu giải thoát. Khi đắc đạo chánh đẳng, chánh giác, con mới đền đáp được công ơn cha mẹ.
  12. Ngày nào con cũng xin ăn không quá một bữa cơm mỗi ngày để nuôi thân tu hành. Con không tích chứa để dành, hoặc xin thêm.
  13. Con tuyệt đối không nhận tiền, vàng và vật phẩm của ai, dưới bất cứ hình thức nào.
  14. Y áo con mặc được may từ vải con nhặt ở nghĩa địa, hay thùng rác ven đường.
  15. Con không sử dụng y áo có màu giống với các tu sĩ, và nói mình ở chùa nào, vì con không muốn mượn hình ảnh để xúc phạm đến sư thầy và các nhà chùa. Người ta có thể nói con lợi dụng để lừa đảo, hay làm điều sai trái, làm ảnh hưởng đến họ.
  16. “Bình bát” để nhận thức ăn là do con sửa chế từ nồi cơm điện người ta cho con. Đó không phải là “y bát” của quý sư thầy.
  17. Đời là vô thường, sống nay chết mai đâu ai biết, nên con phải sớm đi tu, lỡ mai chết mất thân này thì con đâu còn cơ hội.
  18. Có người hỏi con ngủ ở nghĩa địa có thấy gì không? (ma). Con nói không thấy cũng không đúng. Có khi con thấy bóng đen nào đó đi qua, nhưng không ảnh hưởng gì đến con thì con nói thấy hay không thấy cũng vậy.
  19. Giờ đây con coi mọi người đều là anh em, cha mẹ con.
  20. Trong lòng con không còn ích kỷ, thù hận. Con coi tất cả mọi người trong thế gian đều bình đẳng.
  21. Giờ nếu anh có chửi con, con vẫn coi anh là bạn.
  22. Người ta có đánh con, con vẫn chúc mọi điều tốt đẹp đến với họ.
  23. Con nguyện ước chúc cho mọi người được hạnh phúc.
  24. Mọi người không nên học bói toán, vì có cái đúng, cái không đúng. Đức Phật không có dạy xem bói. Hơn nữa, nếu họ tài giỏi thì họ đã bói cho họ rồi.
  25. Thay vì học bói toán, mọi người nên học đạo đức, giới luật. Cố gắng giữ năm giới: không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống bia rượu, sẽ được hạnh phúc.
  26. Việc giữ giới là quan trọng đầu tiên trong Giới-Định-Tuệ. Không giữ giới thì không tu được thành Phật.
  27. Ăn chay mà giữ giới thì cũng thành đạt trong việc tu Phật được.
  28. Người ta cho con chay, mặn có đủ. Khi ăn, con chọn thức ăn chay.
  29. Mọi người đừng lạy con mà hãy lạy Phật – Pháp – Tăng.
  30. Con không kêu gọi hay lập ê kíp đi theo quay phim con. Nhưng con cũng không xua đuổi họ.
  31. Nếu họ vì quay phim con mà được lợi ích, thì con cũng chúc họ hạnh phúc.
  32. Đối với con, ở đâu cũng là chùa. Nên con không quan trọng lý do vì sao chùa này mở cửa, chùa kia đóng cửa.
  33. Con đi bộ, không đi xe, là để rèn luyện sức khoẻ.
  34. Con đi chân trần là để cảm nhận được những gì ở phía dưới chân, mình có dẫm đạp lên các côn trùng, sinh vật không? Hơn nữa giày, dép mau hư hơn chân con.
  35. Ai không có thứ gì đáng giá trên người, mới là hạnh phúc, vì họ không phải lo giữ gì cả.
  36. Con không có gì hết nên con không sợ bị ai đánh đập hay giết mình để lấy của. Con không sợ chết, bởi con đâu có thứ gì tiếc uổng, cần phải sống để giữ nó.
  37. Có người hỏi con ngủ trong chòi lá, rừng cây lạnh lẽo, rét buốt làm sao ngủ ngon bằng ở phòng kín, chăn ấm, nệm êm? Con nói vẫn ngon, vì theo lời Đức Phật dạy ngủ ở đâu cũng ngon, nếu không có khởi tâm dâm dục.
  38. Đọc chú đại bi phải có mục đích nào đó. Nếu vì muốn mình an ổn, cần phải đọc chú đại bi, ví dụ xua đuổi con quỷ chẳng hạn, thì mình cư xử ác với nó rồi. Con không muốn giành lấy chỗ ở hay sự an ổn của ai, (ví dụ của con quỷ) nên con không học chú đại bi.
  39. Ai nói xấu con hay chửi mắng con thì con không giận họ và chúc họ may mắn. Ai nói tốt con hay khen tặng con thì con bình tâm, không để mình bị dính mắc vào ngã mạn, và con cũng chúc họ được hạnh phúc.
  40. Nói tốt, nói xấu hoặc khen, chê con thì rồi cũng vậy. Nhưng con phát hiện ra hai tâm trạng: người cho con thức ăn thì con thấy họ rất vui và hạnh phúc, còn người chửi con thì con thấy họ đỏ mặt không tự nhiên.
  41. Con không phải là sư, là thầy gì cả. Con là công dân Việt Nam giống như mọi người thôi. Con chỉ muốn học tu. Con không có mục đích tuyên truyền hay rao giảng gì cả. Tất cả lời Phật dạy đều có trên mạng.
  42. Khi nào con thành tựu được chánh đẳng chánh giác con mới giảng pháp cho mọi người được. Bây giờ người nào muốn học thì cứ lên mạng nghe giảng của các sư thầy. Kinh sách nào của Phật cũng đều có cả.
  43. Những người tu hành, già cả hay nghèo khổ mình nên bố thí cho họ cơm ăn, y áo vật thực hay cái gì đó. Những người sa ngã, ăn chơi, hư hỏng, mình bày cho họ đừng sát sanh, trộm cắp, sống lương thiện, giữ trọn năm giới, đó là bố thí pháp.
  44. Sáu năm qua con không là nhân sự ở chùa nào. Con không là Nam tông hay Bắc tông, cũng không phải là tu sĩ của GHPGVN, bởi con tự thấy đạo đức của con chưa đạt đến cảnh giới đó.

Nguồn :

Sư Thích Minh Tuệ – Phải chăng Ngài đã đạt cảnh giới vô ngã?

https://www.niemphat.vn/su-thich-minh-tue-phai-chang-ngai-da-dat-canh-gioi-vo-nga

Đọc thêm :
Phương pháp tu tập "khổ hạnh đầu đà" (Pāli: Dhutanga) trong Phật giáo là một phương pháp tu hành khổ hạnh được thực hành bởi các vị Tỳ kheo (monk) để phát triển đức hạnh, kỷ luật và tăng cường tinh tấn trong việc tu tập. "Đầu đà" (Pāli: Dhutanga) có nghĩa là "biện pháp loại bỏ các phiền não", và phương pháp này bao gồm 13 hạnh, mỗi hạnh nhằm mục đích giúp người tu hành vượt qua những thử thách và khó khăn trong cuộc sống để đạt đến sự giác ngộ.

Các Hạnh Khổ Hạnh Đầu Đà

1. Mặc áo vá (Pamsukulik'anga): Chỉ mặc y phục được làm từ vải rách lượm nhặt.
2. Chỉ sở hữu ba y (Tecivarik'anga): Chỉ sở hữu và sử dụng ba y phục.
3. Đi khất thực (Pindapatik'anga): Chỉ đi khất thực để kiếm ăn, không nhận thức ăn do người thân hay người quen tặng.
4. Không nhận lời mời riêng (Saparapindik'anga): Không ăn thức ăn được mời riêng mà chỉ ăn từ khất thực.
5. Ngồi một chỗ ăn (Ekasanik'anga): Chỉ ăn một bữa trong ngày, ngồi một chỗ ăn mà không di chuyển.
6. Chỉ ăn những gì trong bát (Pattapindik'anga): Chỉ ăn những gì nhận được trong bát khất thực, không nhận thêm thức ăn ngoài.
7. Không cất trữ thực phẩm (Khalupacchabhattik'anga): Không giữ lại thức ăn cho bữa sau, chỉ ăn những gì nhận được trong ngày.
8. Sống trong rừng (Araññik'anga): Sống trong rừng hoặc nơi hoang vắng, tránh xa khu dân cư.
9. Sống dưới gốc cây (Rukkhamulik'anga): Sống dưới gốc cây, không trú ẩn trong nhà hay nơi kín đáo.
10. Sống nơi nghĩa địa (Sosanik'anga): Sống ở nghĩa địa, nơi chôn cất người chết để nhớ về sự vô thường của cuộc sống.
11. Sống ngoài trời (Yathasanthatik'anga): Sống ngoài trời, không dùng mái che để tránh mưa nắng.
12. Ngồi mà không nằm (Nesajjik'anga): Không nằm, chỉ ngồi hoặc đứng, ngay cả khi nghỉ ngơi.
13. Thực hành bất động (Uddhamsot'anga): Thực hành đứng hoặc ngồi một cách bất động trong thời gian dài.

Ý Nghĩa Và Lợi Ích

Phương pháp khổ hạnh đầu đà nhằm mục đích giúp các vị Tỳ kheo vượt qua những ràng buộc vật chất và tâm lý, giảm bớt tham ái và tăng cường tâm tinh tấn. Việc thực hành những hạnh này giúp các vị Tỳ kheo sống một cuộc sống giản dị, thanh tịnh, không bị chi phối bởi các dục vọng và phiền não. Bằng cách kiên trì tu tập các hạnh này, người tu hành có thể phát triển đức hạnh, lòng kiên nhẫn, ý chí mạnh mẽ và đạt đến sự an lạc, tĩnh tại trong tâm hồn.

Khổ hạnh đầu đà không chỉ dành riêng cho các vị Tỳ kheo mà cũng có thể được áp dụng bởi những người cư sĩ (laypeople) muốn rèn luyện và tăng cường đức hạnh trong cuộc sống thường nhật. Tuy nhiên, việc thực hành cần phải có sự hướng dẫn và hiểu biết đúng đắn để tránh những sai lầm hoặc hiểu lầm về mục đích của phương pháp này.

Khổ hạnh đầu đà là một phần quan trọng của truyền thống Phật giáo, đặc biệt trong các trường phái nguyên thủy như Theravāda. Những người thực hành đầu đà được coi là những vị tu sĩ khổ hạnh nghiêm khắc, họ cam kết sống cuộc sống đơn giản và từ bỏ các tiện nghi vật chất để tập trung vào việc tu tập tinh thần.

Lợi Ích Của Khổ Hạnh Đầu Đà

1. Giảm Bớt Dục Vọng: Bằng cách từ bỏ những tiện nghi và cuộc sống xa hoa, người tu hành giảm bớt sự tham lam và ham muốn vật chất, điều này giúp họ tập trung vào việc phát triển tâm linh.
   
2. Tăng Cường Kỷ Luật: Các hạnh đầu đà đòi hỏi người tu hành phải có kỷ luật nghiêm khắc. Điều này giúp họ rèn luyện ý chí mạnh mẽ và khả năng kiểm soát bản thân.

3. Tăng Trưởng Đức Hạnh: Sống cuộc sống giản dị và khổ hạnh giúp các vị Tỳ kheo phát triển các đức hạnh như khiêm tốn, kiên nhẫn và lòng từ bi.

4. Thực Hành Tâm Bất Động: Các hạnh đầu đà giúp các vị Tỳ kheo phát triển khả năng duy trì tâm bình lặng và không bị dao động trước các biến đổi của cuộc sống.

Thực Hành Khổ Hạnh Đầu Đà Trong Thực Tế

Trong thực tế, không phải tất cả các Tỳ kheo đều thực hành tất cả 13 hạnh đầu đà. Một số có thể chọn một hoặc vài hạnh để thực hành dựa trên khả năng và hoàn cảnh của họ. Việc thực hành đầu đà cũng có thể được điều chỉnh để phù hợp với điều kiện sống và sức khỏe của người tu hành.

Những Thách Thức Của Khổ Hạnh Đầu Đà

1. Khó Khăn Về Vật Chất: Sống trong điều kiện khắc nghiệt như rừng núi, dưới gốc cây, hoặc nơi nghĩa địa đòi hỏi sức chịu đựng cao và khả năng thích nghi với môi trường.

2. Sức Khỏe: Việc ăn uống hạn chế và điều kiện sống khó khăn có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, đòi hỏi người tu hành phải có sức khỏe tốt và khả năng duy trì cơ thể trong điều kiện thiếu thốn.

3. Tâm Lý: Việc duy trì các hạnh đầu đà đòi hỏi sức mạnh tâm lý và sự kiên trì lớn. Người tu hành cần phải vượt qua nỗi sợ hãi, sự cô đơn và các trở ngại tinh thần.

Khổ Hạnh Đầu Đà Trong Thời Hiện Đại

Trong thời hiện đại, việc thực hành đầu đà có thể gặp nhiều thách thức do lối sống hiện đại và sự thay đổi trong xã hội. Tuy nhiên, nhiều tu sĩ và cư sĩ vẫn tiếp tục thực hành các hạnh đầu đà như một cách để duy trì truyền thống và phát triển tâm linh.

Một số tu viện và cộng đồng Phật giáo vẫn giữ gìn và khuyến khích thực hành các hạnh đầu đà, xem đó là một phần quan trọng của con đường tu tập và giác ngộ. Điều này cho thấy rằng, dù trong bối cảnh nào, tinh thần của khổ hạnh đầu đà vẫn giữ được giá trị và ý nghĩa sâu sắc đối với những người thực hành Phật pháp.


Cúng dường có từ gốc là Cung dưỡng.
Giải thích từ "cung dưỡng" (供養)

"Cung dưỡng" là một từ Hán Việt, bao gồm hai chữ:

供 (cung): có nghĩa là cung cấp, dâng lên, cúng dường.

養 (dưỡng): có nghĩa là nuôi dưỡng, chăm sóc.

Do đó, "cung dưỡng" nghĩa là cung cấp những điều cần thiết để nuôi dưỡng, chăm sóc.

Từ này có nhiều nghĩa tùy theo ngữ cảnh, nhưng thường được dùng trong các trường hợp sau:

1. Cung dưỡng về vật chất:
  • Cung cấp thức ăn, nước uống, quần áo, nơi ở... để nuôi sống một người.
  • Cung cấp tài chính, vật chất để hỗ trợ cho ai đó trong cuộc sống.
Ví dụ: "Con cái có bổn phận cung dưỡng cha mẹ khi về già."

2. Cung dưỡng về tinh thần:
  • Cung cấp sự quan tâm, yêu thương, lời nói an ủi để nâng đỡ tinh thần cho ai đó.
  • Cung cấp những điều kiện thuận lợi để ai đó phát triển bản thân, đạt được thành tựu.
Ví dụ: "Cung dưỡng tâm hồn bằng những lời kinh Phật, thiền định..."

3. Cung dưỡng trong Phật giáo:
  • Cung cấp đồ cúng dường cho chùa chiền, tăng ni.
  • Cung cấp những hành động, lời nói tốt đẹp để tạo phước đức, công đức.
Ví dụ: "Cung dưỡng Phật pháp bằng cách sám hối, niệm Phật, làm việc thiện..."

4. Nghĩa bóng:

Cung cấp những điều kiện cần thiết để một sự vật, hiện tượng phát triển, tồn tại.

Ví dụ: "Đất trời cung dưỡng muôn loài."
Lưu ý: Từ "cung dưỡng" thường mang ý nghĩa tích cực, thể hiện sự quan tâm, yêu thương, chăm sóc.

Tóm lại, "cung dưỡng" là một từ đa nghĩa, thể hiện sự cung cấp những điều cần thiết để nuôi dưỡng, chăm sóc, nâng đỡ.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn