Bỗng dưng, một vị sư, chính xác là thầy “Mít”, bị phạt biệt chúng vì... à, thôi, không nói đâu, nói ra thầy “Mít” lại rít lên “Chinh ơi cứu anh!” nữa. Biết là sai rồi nên thầy “Mít” ngoan ngoãn ngồi thiền định sám hối.
Nhưng mà... hồn bay lạc vào âm phủ.
Quỷ Dạ Xoa hỏi giấy tờ tùy thân. Thầy “Mít” lôi ra một cái bằng... "Tiến sĩ Luật", mặt mũi vênh váo. Dạ Xoa mắt tròn mắt dẹt, lôi thầy “Mít” thẳng vào gặp Diêm Vương.
Diêm Vương hỏi:
-Mi khai tên họ ta nghe.
-Dạ, con là Hồ Chấy Việt.
Diêm Vương cười khẩy:
-Láo, láo. Mi tưởng ta ngốc à? Cha mẹ mi là ai họ gì mà mi mang họ Hồ? Khai lại đi.
-Dạ, dạ là họ Vương. Vương Tiến Việt.
Diêm Vương nhíu mày:
-Ngươi làm nghề gì?
-Dạ, con là Hồ Chấy Việt.
Diêm Vương cười khẩy:
-Láo, láo. Mi tưởng ta ngốc à? Cha mẹ mi là ai họ gì mà mi mang họ Hồ? Khai lại đi.
-Dạ, dạ là họ Vương. Vương Tiến Việt.
Diêm Vương nhíu mày:
-Ngươi làm nghề gì?
-Dạ, tu sĩ Phật giáo.
Tu sĩ thì liên quan gì đến Luật mà có bằng tiến sĩ Luật?
-Dạ có chứ. Hàng ngày con vẫn thuyết giảng về luật cho chúng sinh nghe.
-Luật gì? Kinh tế hay hình sự?
Thầy “Mít” hất hàm:
-Dạ, con chuyên về luật ...hoa quả, ý ..dạ con lộn là Luật Nhân quả ạ!
Diêm Vương ngạc nhiên:
-À là Luật nhân quả của Đức Phật dạy đó hả? Nói ta nghe, ngươi giảng thế nào?
Thầy “Mít” mắt híp híp:
Diêm Vương nghe xong, cười sằng sặc:
Láo, láo toét. Thuyết nhân quả của Phật cao siêu chứ có phải đơn giản trẻ con như vậy? Mi gán cho người bệnh tật những nguyên nhân vô lý...
Thầy “Mít” mặt dày:
Dạ, ngài không biết đó thôi. Con có đọc kinh sách Phật đâu mà biết luật nhân quả của Phật. Con bịa ra để giảng. Ấy vậy mà đệ tử theo đông lắm. Có cả hàng tá giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, kỹ sư... theo làm đệ tử, hết lòng cung kính, cúng dường.
Diêm Vương trợn mắt:
-Láo, láo! Giáo sư tiến sĩ là hàng trí thức, học cao hiểu rộng. Lẽ nào lại làm đệ tử của mi?
-Dạ, con chẳng dám nói ngoa. Có giáo sư Hoàng Chấy Bảo đã so sánh con với cụ Mác...
Diêm Vương cười đến chảy nước mắt:
-À, à. Tay đó xưa làm nghề thổi bong bóng, ta nhớ rồi. Hắn thổi cái gì là phồng cái đó.
Thầy “Mít” hất hàm:
-Dạ, không chỉ được thổi đâu mà con còn được các vị ấy quỳ lạy nữa!
Diêm Vương nhíu mày:
-Mi làm sao mà được như vậy?
Thầy “Mít” cười nham nhở:
-Dạ, cho ăn. Ăn, ăn, ăn... Ăn ngập mặt, ăn lòi bản họng rồi thì biểu gì làm nấy.
Diêm Vương nghe xong, gật gù:
-Hừm! Hiểu rồi. "Đa kim ngân phá luật lệ". Kim ngân cỡ như ngươi thì phá banh cái trường luật cũng còn được.
Diêm Vương cười ha hả, nói với Dạ Xoa:
-Hỏi chơi vậy thôi, chứ hành vi của ngươi đã được ghi chép đầy đủ. Ta lướt mạng một vòng là thấy hết mọi sư gian xảo của mi. Mi dạy nhân quả mà không biết sợ hậu quả của việc mi làm. Dám cả gan nói láo những chuyện lính xuống âm phủ học cách đánh giặc, rồi nói âm phủ gắn camera... Miệng mi có một trăm cái lưỡi chứ không phải một. Án ở âm phủ đã ghi nhưng chờ mi mãn hạn dương gian rồi xuống đây thọ hình. Mi còn mấy cái án ở dương gian chưa xử. Dạ Xoa đâu, trục xuất gã này về dương thế để hắn thọ hình ở đó trước. Sau này hắn trả xong nhân quả của thế gian rồi đưa về đây xử tiếp.
Thầy “Mít” rùng mình một cái, tỉnh giấc, bất giác kêu lên "Chinh ơi cứu anh!".
Diêm Vương lắc đầu cười:
-Còn lâu, gã này phải trả nghiệp ở dương gian trước, rồi mới đến lượt trả cho âm phủ!
Thầy "Mít" tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm. Cái giấc mơ kỳ quái ấy khiến ông ta bàng hoàng, nhưng cũng đầy nghi ngờ. Liệu những lời Diêm Vương nói có thật? Liệu ông ta có bịa đặt về luật nhân quả, lợi dụng lòng tin của người khác để làm giàu bất chính?
Thầy "Mít" bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ những lời ông ta giảng dạy, những bài viết ông ta đăng tải, những cuốn sách ông ta bán ra, tất cả chỉ là trò lừa bịp?
Nhưng... ông ta đã giúp đỡ rất nhiều người. Rất nhiều người tìm đến ông ta, cầu xin sự giúp đỡ, và ông ta đã tận tâm chỉ bảo, giúp họ vượt qua khó khăn.
Thầy "Mít" cắn môi, quyết định tìm gặp giáo sư Hoàng Chấy Bảo. Ông ta muốn hỏi rõ ràng, liệu giáo sư có thật sự tin tưởng vào những gì ông ta dạy, hay chỉ là... đang đóng kịch?
Giáo sư Hoàng Chấy Bảo đang ngồi trong phòng làm việc, đọc một cuốn sách về... "thổi bong bóng".
Thấy thầy "Mít" đến, giáo sư cười hiền:
-À, thầy "Mít" đến rồi! Chắc là có việc gì cần giúp đỡ?
Thầy "Mít" lúng túng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
-Thầy... thầy có tin vào những điều tôi giảng dạy?
Giáo sư Hoàng Chấy Bảo cười:
-Tin chứ! Thầy "Mít" là bậc thầy về luật nhân quả, ai mà không tin?
Thầy "Mít" run run:
-Nhưng... nhưng mà...
Ông ta cố gắng thuật lại giấc mơ của mình, những lời Diêm Vương nói về "lòng tham", về "lừa đảo", về "hậu quả".
Giáo sư Hoàng Chấy Bảo nghe xong, cười ha hả:
-Thầy "Mít" à, giấc mơ thôi mà! Chắc là thầy ăn nhiều đồ cay nóng quá nên mới mơ linh tinh đấy!
Thầy "Mít" nhìn giáo sư, đôi mắt đầy nghi ngờ. Ông ta không thể nào tin tưởng hoàn toàn những lời giáo sư nói.
Ông ta quyết định tự tìm hiểu. Ông ta tìm đọc kinh sách Phật giáo, nghiên cứu về thuyết nhân quả, và...càng đọc, ông ta càng thấy lo sợ bị quả báo, không biết kiếp sau mình có bị tật nguyền, vừa câm vừa què vừa "mít đặc" hay không?.
Thầy "Mít" nhận ra rằng mình đã sai quá sai. Ông ta đã lợi dụng lòng tin của người khác, đã dạy những điều sai trái, đã kiếm rất nhiều tiền từ chính nỗi sợ hãi của họ, sự u mê của họ. Trong số bá tánh u mê đã có nhiều người bán nhà, để dành tiết kiệm, tích góp lương hàng tháng chỉ để cúng dường theo sự thuyết pháp của ngài "Mít".
Ông ta quyết định thay đổi. Ông ta sẽ chấm dứt việc giảng dạy luật nhân quả, sẽ xin lỗi những người đã tin tưởng ông ta, và sẽ dành phần đời còn lại để sám hối.
Thầy "Mít" bắt đầu bằng việc... xóa hết những bài viết, video clip về luật nhân quả trên mạng, hủy hết những cuốn sách ông ta đã xuất bản, và... đổi tên thành thầy "Mít" Không Chấy.
Ông ta muốn bắt đầu lại, một cuộc sống chân chính, một cuộc sống không bị ám ảnh bởi "luật nhân quả",một cuộc sống không còn "Chinh ơi cứu anh!".
Tu sĩ thì liên quan gì đến Luật mà có bằng tiến sĩ Luật?
-Dạ có chứ. Hàng ngày con vẫn thuyết giảng về luật cho chúng sinh nghe.
-Luật gì? Kinh tế hay hình sự?
Thầy “Mít” hất hàm:
-Dạ, con chuyên về luật ...hoa quả, ý ..dạ con lộn là Luật Nhân quả ạ!
Diêm Vương ngạc nhiên:
-À là Luật nhân quả của Đức Phật dạy đó hả? Nói ta nghe, ngươi giảng thế nào?
Thầy “Mít” mắt híp híp:
- Ái dà, đơn giản thôi. Ví dụ như đi chơi, đi du lịch nhiều sẽ bị liệt, hát nhiều thành ma câm, xịt nước nhiều bị đọa ra sa mạc, câu cá sẽ bị sứt môi, cắt cổ gà sẽ bị mổ bướu cổ, làm gái ngành sau này sẽ bệnh phụ khoa, lái máy bay ... nhiều sau này sẽ bị vô sinh, trồng cà phê mang nghiệp rất nặng sau này sẽ mất ngủ triền miên, kiếp trước phá nhà kiếp này làm thợ hồ, kiếp trước giết người kiếp này làm bác sĩ, kiếp trước đốt sách kiếp này làm thầy giáo, học nhiều...sau này sẽ thành thất học, học võ, đấu võ sẽ bị gãy tay, gãy giò...đại loại thế. Có điều con không có dạy cho chúng sanh biết kiếp này làm sao con làm được tu sĩ.
Láo, láo toét. Thuyết nhân quả của Phật cao siêu chứ có phải đơn giản trẻ con như vậy? Mi gán cho người bệnh tật những nguyên nhân vô lý...
Thầy “Mít” mặt dày:
Dạ, ngài không biết đó thôi. Con có đọc kinh sách Phật đâu mà biết luật nhân quả của Phật. Con bịa ra để giảng. Ấy vậy mà đệ tử theo đông lắm. Có cả hàng tá giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, kỹ sư... theo làm đệ tử, hết lòng cung kính, cúng dường.
Diêm Vương trợn mắt:
-Láo, láo! Giáo sư tiến sĩ là hàng trí thức, học cao hiểu rộng. Lẽ nào lại làm đệ tử của mi?
-Dạ, con chẳng dám nói ngoa. Có giáo sư Hoàng Chấy Bảo đã so sánh con với cụ Mác...
Diêm Vương cười đến chảy nước mắt:
-À, à. Tay đó xưa làm nghề thổi bong bóng, ta nhớ rồi. Hắn thổi cái gì là phồng cái đó.
Thầy “Mít” hất hàm:
-Dạ, không chỉ được thổi đâu mà con còn được các vị ấy quỳ lạy nữa!
Diêm Vương nhíu mày:
-Mi làm sao mà được như vậy?
Thầy “Mít” cười nham nhở:
-Dạ, cho ăn. Ăn, ăn, ăn... Ăn ngập mặt, ăn lòi bản họng rồi thì biểu gì làm nấy.
Diêm Vương nghe xong, gật gù:
-Hừm! Hiểu rồi. "Đa kim ngân phá luật lệ". Kim ngân cỡ như ngươi thì phá banh cái trường luật cũng còn được.
Diêm Vương cười ha hả, nói với Dạ Xoa:
-Hỏi chơi vậy thôi, chứ hành vi của ngươi đã được ghi chép đầy đủ. Ta lướt mạng một vòng là thấy hết mọi sư gian xảo của mi. Mi dạy nhân quả mà không biết sợ hậu quả của việc mi làm. Dám cả gan nói láo những chuyện lính xuống âm phủ học cách đánh giặc, rồi nói âm phủ gắn camera... Miệng mi có một trăm cái lưỡi chứ không phải một. Án ở âm phủ đã ghi nhưng chờ mi mãn hạn dương gian rồi xuống đây thọ hình. Mi còn mấy cái án ở dương gian chưa xử. Dạ Xoa đâu, trục xuất gã này về dương thế để hắn thọ hình ở đó trước. Sau này hắn trả xong nhân quả của thế gian rồi đưa về đây xử tiếp.
Thầy “Mít” rùng mình một cái, tỉnh giấc, bất giác kêu lên "Chinh ơi cứu anh!".
Diêm Vương lắc đầu cười:
-Còn lâu, gã này phải trả nghiệp ở dương gian trước, rồi mới đến lượt trả cho âm phủ!
Thầy "Mít" tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm. Cái giấc mơ kỳ quái ấy khiến ông ta bàng hoàng, nhưng cũng đầy nghi ngờ. Liệu những lời Diêm Vương nói có thật? Liệu ông ta có bịa đặt về luật nhân quả, lợi dụng lòng tin của người khác để làm giàu bất chính?
Thầy "Mít" bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ những lời ông ta giảng dạy, những bài viết ông ta đăng tải, những cuốn sách ông ta bán ra, tất cả chỉ là trò lừa bịp?
Nhưng... ông ta đã giúp đỡ rất nhiều người. Rất nhiều người tìm đến ông ta, cầu xin sự giúp đỡ, và ông ta đã tận tâm chỉ bảo, giúp họ vượt qua khó khăn.
Thầy "Mít" cắn môi, quyết định tìm gặp giáo sư Hoàng Chấy Bảo. Ông ta muốn hỏi rõ ràng, liệu giáo sư có thật sự tin tưởng vào những gì ông ta dạy, hay chỉ là... đang đóng kịch?
Giáo sư Hoàng Chấy Bảo đang ngồi trong phòng làm việc, đọc một cuốn sách về... "thổi bong bóng".
Thấy thầy "Mít" đến, giáo sư cười hiền:
-À, thầy "Mít" đến rồi! Chắc là có việc gì cần giúp đỡ?
Thầy "Mít" lúng túng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
-Thầy... thầy có tin vào những điều tôi giảng dạy?
Giáo sư Hoàng Chấy Bảo cười:
-Tin chứ! Thầy "Mít" là bậc thầy về luật nhân quả, ai mà không tin?
Thầy "Mít" run run:
-Nhưng... nhưng mà...
Ông ta cố gắng thuật lại giấc mơ của mình, những lời Diêm Vương nói về "lòng tham", về "lừa đảo", về "hậu quả".
Giáo sư Hoàng Chấy Bảo nghe xong, cười ha hả:
-Thầy "Mít" à, giấc mơ thôi mà! Chắc là thầy ăn nhiều đồ cay nóng quá nên mới mơ linh tinh đấy!
Thầy "Mít" nhìn giáo sư, đôi mắt đầy nghi ngờ. Ông ta không thể nào tin tưởng hoàn toàn những lời giáo sư nói.
Ông ta quyết định tự tìm hiểu. Ông ta tìm đọc kinh sách Phật giáo, nghiên cứu về thuyết nhân quả, và...càng đọc, ông ta càng thấy lo sợ bị quả báo, không biết kiếp sau mình có bị tật nguyền, vừa câm vừa què vừa "mít đặc" hay không?.
Thầy "Mít" nhận ra rằng mình đã sai quá sai. Ông ta đã lợi dụng lòng tin của người khác, đã dạy những điều sai trái, đã kiếm rất nhiều tiền từ chính nỗi sợ hãi của họ, sự u mê của họ. Trong số bá tánh u mê đã có nhiều người bán nhà, để dành tiết kiệm, tích góp lương hàng tháng chỉ để cúng dường theo sự thuyết pháp của ngài "Mít".
Ông ta quyết định thay đổi. Ông ta sẽ chấm dứt việc giảng dạy luật nhân quả, sẽ xin lỗi những người đã tin tưởng ông ta, và sẽ dành phần đời còn lại để sám hối.
Thầy "Mít" bắt đầu bằng việc... xóa hết những bài viết, video clip về luật nhân quả trên mạng, hủy hết những cuốn sách ông ta đã xuất bản, và... đổi tên thành thầy "Mít" Không Chấy.
Ông ta muốn bắt đầu lại, một cuộc sống chân chính, một cuộc sống không bị ám ảnh bởi "luật nhân quả",một cuộc sống không còn "Chinh ơi cứu anh!".
Tags:
Collect