Vì sao truyện, phim, game kinh dị và bạo lực lại hấp dẫn giới trẻ?


Vì sao truyện, phim, game kinh dị và bạo lực lại hấp dẫn giới trẻ?

— Một góc nhìn từ tâm lý học, triết học và đời sống hiện đại.


Nỗi sợ – món “gia vị mạnh” của tuổi trẻ hiện đại

Dù thường bị gắn mác “ghê rợn”, “bạo lực”, hay “phi đạo đức”, những tác phẩm kinh dị, game sinh tồn hoặc phim tội phạm vẫn thu hút hàng triệu người trẻ trên toàn cầu.
Từ The ConjuringJokerResident Evil cho tới các tựa game zombie, thể loại này luôn nằm trong nhóm được xem và chơi nhiều nhất.

Điều gì khiến giới trẻ lại yêu thích “nỗi sợ” đến thế?

Câu trả lời không nằm ở sự lệch lạc, mà ở bản chất của tâm lý con người – thích khám phá ranh giới của chính mình.


1. Cảm giác mạnh và nhu cầu sinh học tự nhiên

Khi xem hoặc chơi nội dung kinh dị, cơ thể tiết ra adrenaline, dopamine và endorphin – những “hormone hưng phấn” tương tự khi ta leo núi, đua xe hoặc thử thách mạo hiểm.

Não bộ biết rằng mình đang ở trong môi trường an toàn, nên cho phép con người “sợ một cách dễ chịu”.
Đó là lý do nhiều người trẻ nói: “Sợ mà vui!”.

Trong trạng thái này, con người vừa được thử thách bản lĩnh, vừa có cảm giác làm chủ nỗi sợ – một dạng tập dượt cho lòng can đảm.


2. Kinh dị như tấm gương phản chiếu “bóng tối” trong mỗi người

Theo Carl Jung, trong mỗi người đều có “The Shadow” – phần bản năng, hung tính, dục vọng và nỗi sợ mà ta chối bỏ.
Phim, truyện, game kinh dị phản chiếu phần bóng tối đó ra ngoài, giúp ta đối diện gián tiếp với điều ta không dám nhìn thẳng.

·  Ma quỷ = nỗi sợ và tội lỗi bị dồn nén.

·  Sát nhân = bản năng hủy diệt, quyền lực.

·  Zombie = con người mất ý thức, sống mà không thật sự sống.

Khi dám quan sát những hình ảnh ấy với sự tỉnh thức, con người học được cách nhận diện và hòa giải với phần “tăm tối” trong chính mình, trở nên toàn vẹn và trưởng thành hơn.


3. Freud và “van xả an toàn” của bản năng

Theo Sigmund Freud, con người luôn giằng co giữa Eros (bản năng sống) và Thanatos (bản năng hủy diệt).
Nội dung bạo lực hoặc kinh dị là cách xả năng lượng bị kìm nén của bản năng Thanatos, trong không gian an toàn, không gây hại thật.

Khi bị dồn nén quá lâu mà không có lối thoát, năng lượng ấy có thể bộc phát thành hành vi thực ngoài đời.
Do đó, nếu tiếp cận có chừng mực, kinh dị lại có tác dụng cân bằng tâm lý, giống như việc người ta khóc để nhẹ lòng.


4. Phật học: Khi hiểu nỗi sợ là ảo tưởng của cái tôi

Theo quan điểm Phật học, mọi nỗi sợ sinh ra từ chấp ngã – bám víu vào “cái tôi” và “cái của tôi”.
Ma quỷ, ác linh, xác sống chỉ là biểu tượng của tâm vô minh, của cái tôi run rẩy trước vô thường.

Người xem có thể quán chiếu nỗi sợ như một bài thực hành chánh niệm:
thấy rõ cảm xúc sinh – diệt, mà không bị nó điều khiển.
Khi ấy, phim kinh dị không còn là “giải trí rùng rợn” mà trở thành bài học về tâm linh và sự tự tại.


5. Giải mã ẩn dụ trong những tác phẩm nổi tiếng

JOKER (2019) – Khi xã hội tạo ra quỷ dữ

Arthur Fleck không sinh ra là ác, mà bị biến dạng bởi sự thờ ơ của xã hội.
Joker chính là “bóng tối tập thể” – phần con người bị bỏ rơi, tổn thương, khao khát được thấu hiểu.

“Nếu ta không nhận diện phần Joker trong mình, ta có thể trở thành nó.”


GET OUT (2017) – Nỗi sợ bị điều khiển tâm trí

Phim phản ánh nỗi lo đánh mất bản ngã trong xã hội hiện đại.
“The Sunken Place” – nơi ý thức bị nhấn chìm – là ẩn dụ cho sự nô lệ tinh thần khi ta sống theo định kiến và tiêu chuẩn người khác.


THE WAILING (2016) – Khi niềm tin biến thành nghi ngờ

Bóng tối trong phim không nằm ở ma quỷ, mà ở tâm con người bị mù lòa bởi sợ hãi và định kiến.
Khi lòng tin mất đi, cái ác trỗi dậy từ chính bên trong.


TRAIN TO BUSAN (2016) – Cái chết đánh thức lòng nhân tính

Zombie là ẩn dụ cho xã hội vô cảm, nơi con người sống như đã chết.
Chính khi đối diện cái chết, nhân vật chính mới tìm lại tình yêu, lòng vị tha và bản năng bảo vệ người khác.


6. Nỗi sợ – cánh cửa mở ra nhận thức

Cảm xúc ban đầu

Khi được chuyển hóa

Sợ hãi

Can đảm và tỉnh thức

Ghê tởm

Phân biệt thiện – ác

Căm giận

Sức mạnh hành động đúng đắn

Tuyệt vọng

Từ bi và thấu hiểu

Khi con người biết quan sát nỗi sợ mà không né tránh, nỗi sợ trở thành nguồn năng lượng thức tỉnh.
Đó cũng là lý do vì sao kinh dị – bạo lực có thể vừa khiến người ta rùng mình, vừa khiến họ suy ngẫm sâu sắc.


7. Tiêu thụ “bóng tối” một cách lành mạnh

·  Biết giới hạn bản thân: Dừng lại khi thấy ám ảnh hoặc mệt mỏi.

·  Xem có ý thức: Chú ý đến thông điệp, ẩn dụ thay vì chỉ máu me.

·  Xem cùng người khác: Giúp giải tỏa cảm xúc và tăng gắn kết.

·  Chọn nội dung có giá trị nhân văn: Không phải mọi phim kinh dị đều bạo lực vô nghĩa – nhiều tác phẩm là kiệt tác nghệ thuật phản ánh con người.


Kết luận: “Bóng tối là người thầy của ánh sáng”

Kinh dị, xét đến cùng, là nghi thức tâm lý hiện đại – nơi con người đối diện với nỗi sợ, sự cô đơn, và bản ngã của chính mình.
Giới trẻ yêu thích thể loại này không phải vì lệch lạc, mà vì họ đang tìm kiếm sự thật sâu hơn trong thế giới cảm xúc phức tạp của mình.

Khi ta dám nhìn vào quỷ dữ trong lòng, ta mới thực sự hiểu thế nào là nhân tính.


Nguồn tham khảo:

·  Carl Jung – The Archetypes and the Collective Unconscious

·  Sigmund Freud – Beyond the Pleasure Principle

·  The Psychology of Horror Films, Dr. Glenn Walters, 2004

·  The Philosophy of Horror, Noël Carroll, 1990

·  Phật học ứng dụng – Kinh Quán Niệm Hơi Thở, Thích Nhất Hạnh

 

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn